Canh Bạc
Phan_22
Bỗng nhiên di động của một người vang lên, một gã đàn ông trong đám bắt điện thoại. Sau khi nghe một tiếng, lập tức đưa mắt ra hiệu với đồng bọn. Hiện trường hỗn loạn, Dư Y và Nguỵ Khải Nguyên không có chú ý tới, chỉ trong nháy mắt, bỗng nhiên đối phương ngừng đánh nhau, bàn tay che trên mặt Dư Y đột nhiên rút khỏi. Dư Y vừa mới hít thở không khí trong lành, liền cảm thấy được phía sau lưng đau đớn, một lực mạnh mẽ đẩy cô về phía trước. Cô kêu một tiếng, va vào trong ngực, đối phương phản xạ có điều kiện ôm lấy cô, bị cô đụng phải liên tục lui về phía sau. Bốn tên đàn ông cấp tốc quay lại chiếc xe, còn chưa kịp ngồi vào, liền thấy phía sau có một chiếc xe hơi sang trọng đột ngột xuất hiện. Tốc độ xe quá nhanh, dường như ngay cả tiếng gió đều chói tai, vừa dừng lại, có người bước xuống xe, trong lúc mọi người còn chưa thấy rõ người tới, đã thấy một trận gió đi qua.
Nguỵ Khải Nguyên ôm lấy Dư Y bị bất thình lình đẩy tới, liên tục lui về phía sau, cuối cùng đụng vào xe, nghe được một tiếng kêu khẽ truyền đến từ lồng ngực. Ông ta đang muốn xem xét, đột nhiên cảm thấy ánh sáng chung quanh tối sầm xuống, áp suất không khí đột nhiên hạ thấp, ông ta còn chưa ngẩng đầu lên thì bả vai đã căng thẳng, Dư Y ở trong lồng ngực bị người mạnh mẽ kéo ra. Ôm ấp trong lòng không còn, bụng liền bị một trận đau đớn mạnh, “Thịch” một tiếng, ông ta bị ai đó gạt ngã trên mặt đất, đau đến không thể bò dậy!
Dư Y bị ai đó nâng mặt lên, ánh mắt di chuyển, tim cô đập nhanh, vừa rồi hồi hộp sợ hãi, giờ phút này còn chưa có hoàn hồn, nhìn thấy người ở trước mặt, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói: “Nguỵ Tông Thao…”
Mắt Nguỵ Tông Thao âm trầm, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngón tay sờ vào hai má có dấu tay của Dư Y, anh nhẹ nhàng vuốt ve, kéo lại vai áo đầm của cô, ánh mắt chuyển đến Nguỵ Khải Nguyên đang ở trên mặt đất.
Nguỵ Khải Nguyên hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đợi cho đau đớn dịu lại, ông ta giận dữ quát Nguỵ Tông Thao: “Mày điên rồi!”
Cơ mặt Nguỵ Tông Thao căng lên, bước nhanh tới trước. Dư Y giữ cánh tay của anh lại, vội vã nói: “Vừa rồi ông ta giúp tôi!”
Trên đường không nhìn thấy người đi đường, không biết là ai báo cảnh sát, Dư Y vừa mới nói xong thì đã có hai người cảnh sát chạy tới từ phía đối diện. Mấy người bị mời về cục cảnh sát, bốn tên gây rối đã biến mất từ lâu.
Ở cục cảnh sát, Dư Y cố gắng nhớ lại mặt mũi của bốn người kia: “Có một người cao khoảng một mét tám, tóc húi cua, mặt chữ điền.” Lúc ấy quá mờ, lại rất rối loạn, cô chỉ có thể nhớ rõ đại khái khuôn mặt của đối phương.
Cảnh sát khó hiểu nói: “Tại sao hai người đàn ông kia lại đánh nhau?”
Dư Y nghiêng đầu nhìn về phía Nguỵ Tông Thao và Nguỵ Khải Nguyên đang ngồi ở một bàn khác, nhíu mày nói: “Hiểu lầm mà thôi.”
Nguỵ Tông Thao không phải là một người lỗ mãng, hiểu lầm rất ít xảy ra trên người của anh. Anh nói mấy câu trả lời cảnh sát, không khỏi nhìn về phía tên tài xế ngồi ở bên kia, có chút đăm chiêu đáp lại: “Tôi nhận được một cú điện thoại.”
Nhưng người tài xế ở bên kia lại phủ nhận, ông ta giao ra di động của chính mình, bản ghi chép lại cuộc gọi vốn không có số điện thoại của Nguỵ Tông Thao.
Vụ án cần điều tra từng bước một, thời gian đã qua hai giờ, mấy người đi ra cục cảnh sát, giờ phút này đều đã chậm rãi bình tĩnh lại.
Tài xế lễ phép nói tạm biệt, liền rời đi, không ai ngăn cản ông ta. Nguỵ Tông Thao hỏi: “Tại sao ông đi ngang qua vào thời điểm đó?”
Nguỵ Khải Nguyên trả lời: “Thuộc hạ gọi điện thoại tới, nói có người tự sát.” Người tự sát là người của ông ta, vì bị đầu tư liên luỵ mà bị Nguỵ Tông Thao đuổi tận giết tuyệt. Ông ta nhận được điện thoại, liền chạy đến trụ sở chính của tập đoàn, ai ngờ giữa đường gặp phải tài xế của cha mình.
Bọn họ cũng không phải là người ngu, liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ. Nguỵ Khải Nguyên liếc nhìn Dư Y một cái, cười nhạt nói: “Đúng là phiền phức!” Nói xong thì bước đi không quay đầu lại.
Dư Y đã bình tĩnh trở lại, trên mặt và cánh tay còn hơi đau. Cô cau mày ngồi vào trong xe, liên hệ trước với sau, cảm thấy có nhiều sự trùng hợp, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn cô không thể rõ ràng đầu mối, không khỏi hỏi Nguỵ Tông Thao: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Dấu đỏ ở trên mặt cô nổi bật, trên cánh tay cũng có dấu vết bị người ta bóp chặt, cái váy mới cũng vừa bẩn vừa nhăn nhúm, tóc hơi rối. Khi đến thì cực kỳ xinh đẹp, khi về thì hết sức thê thảm, tuy gặp chuyện nhưng cô khôi phục rất nhanh, không sợ hãi, bình tĩnh lý trí.
Nguỵ Tông Thao nhanh chóng ôm cô vào lòng, bắt lấy khuôn mặt của cô, nhìn một hồi chẳng nói câu nào. Trong xe yên tĩnh, chạy chậm chạp lặng lẽ, từng ngọn từng ngọn đèn đường thoáng qua, ánh sáng chiếu vào trên mặt Dư Y trong chốc lát, chốc lát lại lặng yên rút khỏi, làm cho dấu ngón tay kia thật chói mắt vô cùng.
Nguỵ Tông Thao im lặng hôn lên, liếm nhẹ theo dấu tay, từng tầng từng tầng khí nóng ẩm ướt phủ lên hai má của Dư Y, chỗ đau đớn dần dần bị tê dại.
Khuôn mặt Dư Y rất nhỏ, vài ngụm của anh là có thể nuốt hết cô vào, liếm xong bên trái lại liếm bên phải. Dư Y nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, gắng sức đẩy anh ra, nói: “Đừng!”
Nguỵ Tông Thao không hề nghe, mặc kệ đang ở trong xe, mặc kệ phía trước có người, anh liếm qua mỗi chỗ ở trên mặt Dư Y, hơi thở trước sau đều vững vàng. Dư Y tránh không được anh, chỉ có thể nhỏ giọng kêu anh buông ra. Nguỵ Tông Thao nói một câu: “Ngày mai xem báo thì biết.”
Dư Y còn chưa có phản ứng lại câu trả lời của anh cho câu hỏi trước đó, trên cổ bỗng nhiên tê rần, cô buồn bực kêu lên một tiếng, Nguỵ Tông Thao đã liếm xuống, giọng nói trầm thấp nghe như là ảo giác: “Hai tay nó đều chạm vào em, tôi sẽ khiến cho nó phải khổ sở!”
Dư Y tránh không khỏi, cơn ẩm ướt tê dại còn đang kéo dài, cô chỉ có thể mắng khẽ: “Biến thái…”
Dưới ánh trăng, xe lặng lẽ chạy.
Chương 40
Dư Y bị Nguỵ Tông Thao liếm đến mặt đầy nước miếng, lúc xuống xe không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của chú Tuyền, chỉ hung hăng nhéo Nguỵ Tông Thao một chút, nhanh như bay chạy về phòng ngủ ở trên lầu.
Nguỵ Tông Thao theo sát ở đằng sau, túm lấy cô đi vào phòng tắm tắm rửa trước. Hơi nước dày đặc, Nguỵ Tông Thao kiểm tra dấu vết trên người Dư Y xong, nhìn thấy chỉ có dấu đỏ trên cánh tay, sắc mặt mới dần dần chuyển biến tốt hơn.
Anh kêu Dư Y tự mình tắm rửa, xuống lầu tìm Trang Hữu Bách và A Tán, dặn dò vài câu kêu bọn họ đều tự làm việc, rồi bảo A Thành đi làm chút đồ ăn khuya.
Dư Y tắm rửa xong, sau khi ăn uống no đủ thì vô tư đi ngủ. Ngày hôm sau mở mắt thức dậy, cô thật hy vọng mình có thể tiếp tục nhắm mắt.
Dư Y hỏi: “Anh muốn làm gì đây?”
Nguỵ Tông Thao nói: “Dạy cho em một ít chiêu thức thực dụng.”
Nguỵ Tông Thao chống xuống giường, áp lên phía trên Dư Y, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Dư Y, làm ra vẻ muốn hôn cô. Dư Y theo phản xạ, lập tức đẩy hai vai của anh, nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn bị anh hôn được.
Nguỵ Tông Thao bèn ngừng lại, một cánh tay chống ở bên tai cô, nằm xuống bên cạnh cô, nói: “Em có biết cơ thể con người yếu ớt nhất là vị trí nào không?”
Dư Y sửng sốt, không hiểu lắm ý của anh. Nguỵ Tông Thao nói: “Mắt, mũi, cổ họng, hạ bộ, xương sống, màng tang, dưới nách.”
Anh lại đè lên trên Dư Y lần nữa, nhìn cô nói: “Tại sao vừa rồi em đẩy vai của tôi? Muốn chống cự, xem tình hình mà quyết định động tác, hai chân của em bị tôi đè lại, không thể tập kích hạ bộ của tôi, sử dụng tay sẽ phát huy được lớn nhất.”
Dư Y đã hơi hiểu được ý đồ của anh, trong lòng có chút khác thường, nhưng vẫn nghẹn ra một câu: “Anh muốn tôi chọt mắt của anh?”
Nguỵ Tông Thao cong môi: “Có thể tập kích nách của tôi, đối với người khác thì có thể trực tiếp tập kích con mắt…”
Anh còn chưa nói xong, Dư Y đã nhanh chóng xuất kích, bàn tay đã tập kích vào nách của anh. Cô đã nhắm thật tốt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đã thấy Nguỵ Tông Thao đột nhiên nâng cánh tay lên, lập tức tránh sang một bên.
Dư Y còn chưa thu tay về thì đã cảm thấy eo bị căng chặt, đã bị người ôm lên. Hai người mặt đối mặt, Dư Y thoát không ra cánh tay ở trên lưng, không chút nghĩ ngợi liền lập tức chìa ra hai ngón tay chọt vào mắt của Nguỵ Tông Thao. Nguỵ Tông Thao ngữa ra sau dễ dàng, lập tức tránh được tấn công của cô, thuận thế chặn lại hai tay của cô, nói: “Màng tang!”
Nói xong liền buông cô ra, lại làm bộ muốn hôn cô. Dư Y ngã về phía sau, liếc mắt, ngay lập tức nâng lên khuỷu tay, toàn thân tấn công. Nguỵ Tông Thao đã sớm chuẩn bị, nắm lấy eo của cô, mạnh mẽ xoay cô một vòng. Dư Y kêu lên một tiếng, cuối cùng lưng kề sát với anh, hai tay cũng bị anh khoá chặt.
Dư Y hổn hển: “Nguỵ Tông Thao, anh có ý gì đây!” Dạy cô cũng không để cho cô thực hành được, sự thật là đang đùa giỡn người ta!
Nguỵ Tông Thao cười nhẹ: “Nếu không phải tôi biết được động tác tiếp theo của em thì tôi đã bị em đánh lén thành công. Bây giờ tôi muốn hôn em như vầy, em làm thế nào đây?”
Nói xong, anh đã cúi đầu xuống hôn bên mặt của cô. Dư Y chỉ có thể gắng sức đánh vào cánh tay. Nguỵ Tông Thao thấp giọng nói: “Em có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là chưa bao giờ sẵn lòng để bản thân mình chịu thiệt.”
Dư Y khó hiểu, lại nghe Nguỵ Tông Thao nói: “Đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của em, em không nỡ để cho bản thân mình chịu thiệt, rõ ràng là em có thể dùng cái gáy để đập vào tôi. Mặt của con người là vô cùng yếu ớt, nhưng cái ót rất cứng rắn, bất quá em chỉ bị đau một chút…” Anh nói tới đây, lập tức buông lỏng tay ra, nhảy sang một bên.
Dư Y lại vồ hụt, tức giận đến đỏ mặt tía tai. Nguỵ Tông Thao cười cười, thừa dịp cô chưa có chuẩn bị, nhanh chóng túm lấy cánh tay của cô, một lần nữa ôm trọn cô vào lòng, lần này không có khoá chặt hai tay của cô, anh trực tiếp hôn xuống xương quai xanh của cô. Dư Y than nhẹ một tiếng, muốn tạo ra phản kích đúng cách, nhưng phát hiện lần này đầu của anh rất thấp, cô căn bản là không thể đập vào anh.
Nguỵ Tông Thao ghìm chặt thắt lưng của cô, vừa hôn vừa nói: “Em có thể dễ dàng dùng khuỷu tay tập kích màng tang của tôi, thân thể nhanh nhẹn một chút.”
Lần này Dư Y không hề động, chỉ cúi đầu tuỳ ý anh hôn môi, một lát sau lại nghe thấy Nguỵ Tông Thao nghèn nghẹn nói: “Còn có một phương pháp đơn giản nhất, chỗ hiểm không nhất định phải đá, cũng có thể dùng tay nắm lấy.”
Nói xong, anh đã cầm tay trái của Dư Y đi nắm chỗ kia của mình. Ngay tại lúc sắp chạm vào, đột nhiên cảm thấy người ở trong ngực phát ra lực mạnh, khuỷu tay trái thúc mạnh, xoay ngừơi lại, ngay lúc anh buông lỏng tay thì ngón út tay trái của anh bị ai đó bẻ mạnh, đồng thời mu bàn chân bị giẫm lên.
Khuỷu tay của Dư Y đau đớn, cuối cùng tấn công được màng tang của anh, còn bẻ ngón út và đạp lên chân của anh. Cô lập tức bỏ chạy về phía trước, xoay người nhìn Nguỵ Tông Thao cười, nói chuyện còn thở hổn hển một chút: “Tôi đã quên nói với anh, trước kia tôi đã nhìn thấy chiêu này ở trên mạng, nhưng mà còn chưa có cơ hội thực hành.”
Nguỵ Tông Thao cúi đầu xoa xoa màng tang của mình, nâng mắt liếc Dư Y, hơn nửa ngày mới trầm giọng cười: “Đã rất nhiều năm không ai có thể đả thương tôi, em có biết tôi sẽ trả thù như thế nào không?”
Dư Y còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy một luồng gió mạnh tấn công cô, trong nháy mắt cô đã bị Nguỵ Tông Thao ép trở về trên giường, tất cả những động tác nho nhỏ anh dạy lúc trước đã không được sử dụng đến. Nguỵ Tông Thao cúi đầu thở dốc, nói: “Đến lúc đó tôi sẽ dạy em tóm, sau này nếu em gặp chuyện lại trốn không thoát, chẳng những tôi sẽ khiến cho những người đó khổ sở, mà tôi cũng khiến cho em khổ sở luôn!”
Dư Y không thể nói được gì, chỉ có thể nặng nề di động như ở trong mộng.
Mãi cho đến buổi chiều Dư Y mới thức dậy, chui vào trong ngực của người ở bên cạnh, mang theo giọng còn ngái ngủ hỏi: “Anh không cần phải đến công ty?”
Nguỵ Tông Thao cúi đầu, hôn môi của cô, nói: “Trễ một chút nữa sẽ đi.”
Anh lấy mâm đồ ăn ở trên tủ đầu giường qua, kêu Dư Y tự ăn, rồi tiếp tục lật tờ báo ở trong tay mình.
Dư Y còn mặc bộ đồ ngủ, vừa uống sữa ăn bánh mì vừa liếc nhìn cái tựa đề thật lớn ở trên tờ báo: nhà giàu lại nổ ra một xì căng đan bất luân, chú cháu cùng tranh giành một người phụ nữ.
Chữ in màu sắc rực rỡ, vô cùng chói mắt, phía dưới tựa đề còn có một tấm hình Dư Y đang bị Nguỵ Tông Thao kéo vào trong ngực – đưa lưng về phía ống kính, không lộ ra gương mặt. Mà Nguỵ Tông Thao đang đá vào bụng của Nguỵ Khải Nguyên, bên cạnh có một khuôn mặt được phóng đại đặc biệt nổi bật, dùng tàn nhẫn để miêu tả cũng không đủ. Trên mặt của Nguỵ Khải Nguyên thì lại bị thương, rõ ràng là bị người khác đánh.
Tin tức báo giải trí của Hong Kong nhanh đến nỗi khiến Dư Y giật mình, cô hỏi: “Phần trên viết cái gì vậy?”
Nguỵ Tông Thao nghiêng đầu nhìn cô một cái, nói: “Nói là tôi không để ý đến sự sống chết của công nhân tập đoàn, biết được bạn gái ngoại tình thì chạy đến bắt kẻ thông dâm, đánh nhau với chú ruột của mình ở ven đường, thăm cục cảnh sát, hai giờ sáng mới được thả ra.”
Dư Y cũng không biết tối hôm qua ở trên sân thượng của tập đoàn Vĩnh Tân có nhân viên muốn tự sát, trên báo chí cũng đưa tin đầy đủ. Sau khi xem xong, câu hỏi đầu tiên của cô lại là: “Thật sự là anh kêu ông ta cứ nhảy lầu như vậy? Sau khi nhảy lầu thì anh lại rời đi liền?”
Nguỵ Tông Thao đóng tờ báo lại, nói: “Tôi có một thói quen, bất cứ ở đâu, trước tiên đều tự hiểu rõ chỗ ở cùng môi trường làm việc của mình.” Anh cười cười: “Vị trí của người đó đứng, phía dưới vừa khéo có một mái bằng nhô ra, không đến hai thước.”
Dư Y trố mắt một hồi mới do dự nói: “Ông ta là cấp dưới của Nguỵ Khải Nguyên, có quan hệ với anh, cũng có liên quan với Nguỵ Khải Nguyên, Nguỵ Khải Nguyên lại đúng lúc gặp tôi ở đó…” Suy nghĩ của cô xoay chuyển, tim đập cũng không nhanh như vậy. Ngày hôm qua tài xế của biệt thự lái xe đưa cô đi, tốc độ xe đặc biệt chậm, bị tông vào đuôi xe, rồi gặp Nguỵ Khải Nguyên, cô đột nhiên bị đối phương đẩy về phía Nguỵ Khải Nguyên, vừa đúng lúc Nguỵ Tông Thao xuất hiện, mà chỉ trước đó Nguỵ Tông Thao đang bị mắc kẹt ở tập đoàn.
Cái vở kịch này thật khéo léo, khi sự việc xảy ra không ai phát hiện được sơ hở, mỗi một mắc xích đều gắn liền với nhau thật vẹn toàn, thời gian tính toán vô cùng chính xác. Dư Y mơ hồ nói: “Người tự sát kia là cố ý sắp đặt, bốn người tông vào đuôi xe kia cũng là cố ý sắp đặt, thời gian Nguỵ Khải Nguyên tới nơi đó cũng được tính toán tốt, chẳng lẽ ngay cả tài xế của biệt thự cũng là…”
Nguỵ Tông Thao nhướng nhướng mày, tựa như cười khen ngợi, nhìn cô nói: “Tối hôm qua chú Tuyền nhận được điện thoại của tài xế, là giọng nói của ông ta, ông ta nói là…Nguỵ Khải Nguyên chặn em lại!” Nguỵ Tông Thao giận tái mặt, cười nhạt một tiếng, nói: “Em kể lại tỉ mỉ tình hình lúc ấy một lần, tôi thấy ông ta đã sớm bị mua chuộc rồi!”
Dư Y cố gắng nhớ lại tình hình lúc ấy. Tối hôm qua cô không phát hiện khác thường gì, bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Vì sao tài xế lái xe tốc độ chậm như vậy, sau đó tại sao lại đột nhiên nhanh hơn? Dư Y hiểu ra, ông ta đang chờ đợi Nguỵ Khải Nguyên, lúc đó di động ở trong xe vang lên hai tiếng “đing đing”, có lẽ chính là một loại tín hiệu, tài xế tăng tốc độ, kịp thời trình diễn một màn tông vào đuôi xe. Trước khi ông ta ra khỏi xe quả thật là đã đánh một cú điện thoại, cái điện thoại di động kia nhất định là không phải của ông ta, có thể bị ông ta ném đi sau đó, cũng có thể là bị bốn người kia lấy đi. Mà trong lúc ấy, ông ta vẫn duy trì cuộc gọi, cho đến khi xe của Nguỵ Khải Nguyên xuất hiện thì ông ta đúng lúc cắt đứt.
Khi Nguỵ Tông Thao vừa mới chạy tới hiện trường thì nhìn thấy Dư Y bị Nguỵ Khải Nguyên ôm vào trong ngực. Bất luận là anh có hiểu lầm hay không, dựa vào anh luôn miệng nói chán ghét Nguỵ Khải Nguyên, anh thô bạo như thế cũng là hợp tình hợp lý. Thật khéo léo như vậy, truyền thông đúng lúc chụp được một màn này, cũng thật khéo léo như vậy, cảnh sát đúng lúc chạy tới đưa bọn họ đi.
Nguỵ Tông Thao thờ ơ nói: “Tôi đã kêu A Tán đi điều tra qua, cái đoạn đường kia đúng lúc không có giám sát. Em nói tài xế lúc thì nhanh lúc thì chậm, là ông ta tính toán thật kỹ phải diễn trò ở chỗ nào.”
Bữa cơm tối hôm qua, ngay từ lúc đầu đã có kế hoạch bên trong, trong phòng sách trò chuyện thật lâu, cho đến khi nhận được điện thoại của tập đoàn thì đã gần 0 giờ. Cái đoạn đường kia không có khả năng còn người đi đường, mất đi người chứng kiến, tất cả đều có thể dựng lên dễ dàng. Đối phương trăm phương ngàn kế, muốn một hòn đá chọi hai chim, mua chuộc tài xế cùng người tự sát kết hợp trình diễn một màn như vậy. Làm cho Nguỵ Tông Thao bề ngoài vì phụ nữ mà máu lạnh tuyệt tình, bị gán cho không quan tâm đến sống chết của công nhân viên chức, chưa rõ sống chết của nhân viên mà anh lại đánh lộn với chú ruột của mình ở ven đường vì phụ nữ, nhân phẩm tồi tệ đến cực điểm.
Lòng dạ của đối phương thật tỉ mỉ, Dư Y không thể không khiếp sợ, sau một hồi lâu cô nói: “Là Nguỵ Tinh Lâm?”
Ai cũng không có ngờ được, Nguỵ Tinh Lâm lại có thể có lòng dạ như vậy, làm cho khi Nguỵ Tông Thao nghĩ là cô ta sẽ lợi dụng thân phận bối cảnh của Dư Y để tạo ra mâu thuẫn gia đình thì cô ta đã sớm sắp đặt toàn bộ – mua chuộc tài xế cùng cấp dưới của Nguỵ Khải Nguyên, tính toán thật tốt tuyến đường xe, thậm chí đoán trước được phản ứng có thể sinh ra của mỗi người.
Giờ này khắc này, Nguỵ Tinh Lâm bỏ xuống tờ báo tin tức giải trí đang chiếm đầu bảng, móng tay đỏ tươi xẹt qua trên mặt ảnh chụp. Cô ta tươi cười sung sướng, thưởng thức một ngụm rượu vang, nói qua điện thoại: “Tiền đã gởi vào tài khoản ở nước ngoài của ông.”
Đối phương vừa mới từ bệnh viện đi ra. Tối hôm qua, ông ta ngã từ trên sân thượng xuống, rớt xuống cái mái bằng cách hai thước, sau khi được khiêng xuống dưới toà cao ốc, đối với màn ảnh thì uể oải không phấn chấn, im lặng lên án đầu sỏ gây nên. Trong nháy mắt ông ta đã mạnh như rồng như hổ, tiền của bất chính bất ngờ được chuyển vào tài khoản của mình. Đuổi tận giết tuyệt thì thế nào? Ông ta có thể ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống xa hoa!
Nguỵ Tinh Lâm cúp điện thoại, rồi chạy xe hơi đến biệt thự nhà họ Nguỵ.Khi vào cửa thì nhìn thấy tài xế đang rửa xe, cô ta gật đầu với đối phương. Tài xế buông khăn lau, cung kính gật đầu đáp lại.
Trong biệt thự, chú Tằng đứng ở một bên, không khí trong phòng khách đầy áp lực, trên sàn nhà là một đống báo chí mới của sáng sớm hôm nay, trên internet đã có tin tức bay đầy trời. Tập đoàn Vĩnh Tân vừa mới khôi phục lại một ít sinh lực, giờ phút này hình tượng lại sụp đổ một lần nữa.
Nguỵ Tinh Lâm nhẹ giọng nói: “Ba.”
Ông lão Nguỵ rất mệt mỏi, bàn tay để ở trên tay vịn của xe lăn không ngừng run rẩy, sắc mặt ông ta xanh mét, muốn nói một câu cũng không nói được. Sau khi yên lặng thật lâu ông ta mới mở miệng: “Từ hôm nay trở nay, ai tôi cũng không gặp, công việc của tập đoàn tạm thời do Tinh Lâm để ý đến!”
Ở đầu này ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa toả hương ở bên ngoài ngôi biệt thự dựa vào núi, trong phòng ngủ lại không một tiếng động, chùm ánh sáng phủ kín giường, ấm áp thoải mái.
Dư Y cúi đầu im lặng hồi lâu mới ngẩng lên nhìn Nguỵ Tông Thao, nói: “Anh có thể đoán được nguyên nhân hậu quả nhanh như vậy, nhưng tại sao lại có thể ngu như vậy, ngay cả tôi đều có thể nghĩ tới, tại sao tài xế của biệt thự lại có thể gọi điện thoại cho anh trước tiên, muốn gọi điện thoại cũng là gọi cho ông lão Nguỵ trước!”
Nguỵ Tông Thao cười nhưng không nói, yên lặng nhìn Dư Y. Tim Dư Y đập như trống dồn, cô nắm chặt ra giường, suy đoán ở trong lòng khiến cho cô khiếp sợ đến khó mà nói thành lời, máu giống như mất đi khống chế, chạy loạn toàn thân, vừa nhanh vừa nóng, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn, toàn bộ đầu óc đều là không thể tưởng tượng nổi.
Cô đứng mạnh lên, đặt mông ngồi xuống trên đùi của Nguỵ Tông Thao, ôm lấy cổ của anh. Hai tay ở sau lưng dần dần xiết chặt, cô sắp thở không nổi, trên lưng như có con kiến bò loạn khắp nơi. Áo ngủ mở ra, cô không ngừng run rẩy, khó khăn mở miệng nói: “Bởi vì tôi nên anh muốn tính việc lâu dài, cần gì!”
Nguỵ Tông Thao đã chôn trong ngực của cô, hít thở dồn dập, lực tay rất lớn, anh nói: “Em chịu để lộ vết thương lòng trước mặt tôi. Cô gái như em, tôi không nỡ bỏ!”
Loại cảm giác này rất xa lạ. Dưới ánh nắng mặt trời, tất cả hạt bụi đều không có chỗ để trốn, hạt bụi thật nhỏ bay lơ lững, bay tới thổi đi, hoá thành tơ lụa bao lấy hai người đang trần truồng. Không có đối chọi gay gắt, không có ung dung tự đắc, tất cả mọi nguỵ trang không chỗ nào che đậy, bọn họ cùng nhau hoà nhập thật sâu vào thân thể của đối phương, cảm thụ được xúc động cùng rung động trước nay chưa từng có, ngay cả ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ đều phải bùng nổ!
Dưới sự bùng nổ gay gắt của ánh nắng, chuyến bay từ Singapore đến thành phố A lặng lẽ đáp xuống. Trần Chi Nghị bước ra ngoài sân bay của thành phố A, cuối cùng nhìn thoáng qua đầu đề của tờ báo đứng đầu ngày hôm nay, trong ảnh chụp chỉ có bóng dáng của Dư Y. Anh rất nhanh là có thể chạm được nhiệt độ cơ thể của cô.
Chương 41
Lúc nhá nhem tối, rốt cuộc Nguỵ Tông Thao rời khỏi biệt thự, đi thăm ông lão Nguỵ. Kết quả đúng theo dự đoán của anh, ông lão Nguỵ lánh mặt không gặp.
Khi rời đi, anh nhìn thấy tài xế đúng lúc đi ra từ phòng của người làm. Đối phương nhìn thấy anh, bước chân lập tức ngừng lại một chút, người đã muốn quay ngược trở về. Nguỵ Tông Thao gọi ông ta đứng lại, chậm rãi đi đến phía sau ông ta: “Tối hôm qua còn chưa có nói lời cảm ơn với ông, làm ông bị trễ như vậy, ông lão Nguỵ có hỏi ông nguyên nhân hay không?”
Giọng nói của tài xế cứng ngắc, đáp: “Có hỏi.”
“Ông trả lời như thế nào?”
Tài xế nhỏ giọng nói: “Trả lời theo sự thật.”
Nguỵ Tông Thao cười nhạt, rốt cuộc rời đi.
Tài xế trung thành với Nguỵ Tinh Lâm, người tự sát đã không còn tung tích. A Tán rốt cuộc đem đến tin tức đã tìm hiểu, nói: “Tìm không thấy người tự sát tối hôm qua. Ông ta độc thân, chỗ ở cũng đã dọn trống rỗng trong đêm qua. Về phần người tài xế kia, ông ta làm ở nhà họ Nguỵ hơn ba mươi năm, trong nhà có một trai ba gái, toàn bộ công việc đều được nhà họ Nguỵ giới thiệu và sắp xếp, ông ta đối với nhà họ Nguỵ rất trung thành và tận tâm.”
Nguỵ Tông Thao cúi đầu, xoay cây bút trên tay, nói: “Ông ta hẳn là thật trung thành và tận tâm với Nguỵ Tinh Lâm.”
A Tán gật đầu một cái, nói: “Hai người con gái của ông ta chính là cấp dưới đắc lực của Nguỵ Tinh Lâm, nghe nói lúc trước ở trong tiệc sinh nhật của tập đoàn Vĩnh Tân đã té bị thương ở chân, vẫn còn nghỉ bệnh.”
Thì ra chính là người đã bị Dư Y làm cho toàn thân dính bơ và trứng cá muối. Nguỵ Tông Thao hơi hơi cong môi.
Khi Dư Y nghe được tin tức này, cô đang ăn đồ ngọt của A Thành đích thân làm. Đồ ngọt vừa thơm vừa trơn, một ngụm là trượt thẳng vào cổ họng, khiến cho cô không thể nào nếm kỹ được. Cô có chút thất vọng, lấy muỗng gõ vào cái chén không, nói: “Cho nên là tài xế đang trả thù riêng?”
Nguỵ Tông Thao ra hiệu cho A Thành đi làm một phần nữa, nói: “Có thể là trả thù riêng, cũng có thể là vì lòng trung thành.” Thấy Dư Y khó hiểu, anh cười nói: “Ông ta làm việc ở nhà họ Nguỵ hơn ba mươi năm. Nếu là một người như thế này, với tính cách của ông lão Nguỵ, tuyệt đối không dung được ông ta, ngược lại, ông ta vô cùng trung thành. Nhà họ Nguỵ có nhiều tài xế như vậy, từ đầu đến cuối chỉ có ông ta là hầu hạ ông lão Nguỵ.”
“Ông ta nhìn Nguỵ Khải Nguyên và Nguỵ Tinh Lâm lớn lên, cảm tình hiển nhiên là sâu sắc. Mà tôi chỉ là một đứa con riêng nhảy ra bất thình lình, tôi vừa xuất hiện, nhà họ Nguỵ liền loạn thành một nùi. Có lẽ người ghét tôi không riêng gì hai anh em họ Nguỵ, mà còn có người thật sự trung thành và tận tâm với nhà họ Nguỵ.”
Như vậy, sự tình càng khó giải quyết hơn nữa. Không ai có thể chứng minh đầy đủ xác thực tình hình tối hôm qua. Toàn bộ mũi nhọn đều chĩa về phía Nguỵ Tông Thao.
Dư Y nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ vẫn không cách nào rút ra được biện pháp: “Anh sẽ không khoanh tay chờ chết, anh muốn làm như thế nào?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian